Những sáng tác chào mừng 20.11
THẺ YÊU THƯƠNG
Con người sinh ra thật may mắn khi mỗi sớm mai thức dậy, thoát ra khỏi giấc mộng ta được nhìn thấy ánh ban mai nhảy nhót ngoài cửa sổ để bắt đầu ngày mới với bộ quần áo quen thuộc, với những tri thức mới và đón nhận tình yêu thương từ những người xung quanh. Đã mười ba năm trôi qua quả là thời gian chẳng đợi ai cả, tôi bước chân ra khỏi ngưỡng cửa tiểu học, chia tay bạn bè, thầy cô năm năm gắn bó để bước đến cánh cửa trung học cơ sở. Tôi nhanh chóng thực hiện “chiến dịch” làm quen với lũ trong lớp. Rồi ba năm thấm thoát, khi lũ bạn vẫn còn bên tôi đấy thì bao thầy, cô đã đi qua đời tôi để lại cho tôi nhiều kĩ niệm, xúc cảm. Và bây giờ, người đang tiếp tục chắp cánh cho tôi là cô Hà – một người dày dặn trong công việc giảng dạy văn.
Trời bắt đầu có những cơn gió xe xe lạnh thổi nhẹ qua mấy cây phượng đã tàn hoa ở gọc đường – năm học mới lại sắp bắt đầu. Cứ ngỡ như những ngày tháng chạy nhảy, rong chơi đã xếp vào ngày hôm qua vậy. Tôi dắt chiếc xe đạp thân quen ra đường, đi tới nơi bọn trong lớp đang tụ tập, chúng tôi sắp mở một cuộc đi chơi coi như “ gút bay “ mấy tháng hè vừa qua. Tôi vừa tới nơi, bọn nó kéo lại có đứa hỏi tôi:
- Cậu biết ai chủ nhiệm lớp mình chưa?
- Cô Hà đấy, nghe nói cổ nghiêm khắc dữ lắm – con Hiền cướp lời.
Tôi thì chẳng nói gì nhiều chỉ suy nghĩ: “Cô nào mà chẳng được, chỉ cần giảng dạy tốt thôi, mà cô có nghiêm khắc thì mới trị được mấy ông tướng lớp mình.” Sau buổi đi chơi, coi như không còn vấn vương gì ngày hè nữa, tôi chuẩn bị sách vở, dụng cụ, sẵn sàng cho năm học mới, quyết tâm mới. Đến một tối, tôi lại bóc tờ lịch, tôi nhìn ngay thấy số mười thật rõ trước mắt, ngày mai là tôi đến trường. Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên trên đỉnh núi, tôi mặc bộ quần xanh áo trắng mới tinh, lại dắt chiếc đạp ấy đi trên con đường quen thuộc. Cái nắng ban mai chiếu nhẹ lên mấy giọt sương trên cành lá óng ánh trông thật đẹp. Vừa đi một chốc đã tới trường, ngôi trường vẫn không thay đổi mấy chỉ thấy bức tường hai bên cổng đã được sơn mới lại. Tôi vào lớp, bọn nó hét lớn lên kêu tôi lại nhập hội đang cười ríu rít dưới ấy. “Bùng, bùng, bùng” bác trống quen thuộc lại đang lên tiếng báo hiệu giờ vào lớp, tôi ngồi vào ngay chỗ của mình, cô giáo bước vào. “Chao ôi! Cô đẹp thật” – tôi nói khẽ. Khuôn mặt phúc hậu của cô được tô điểm bởi đôi mắt đen láy cùng mái tóc ngắn ngang vai.
Thời gian trôi, tôi tiếp xúc nhiều với cô qua mấy tháng học, tôi nhận ra cô khác với những gì tôi tưởng tượng trước đây. Cô tuy có hơi nghiêm khắc nhưng cô rất hay cười, đôi lúc còn kể cho bọn trong lớp nghe chuyện cười nữa. Mỗi khi cô giảng bài, giọng nói truyền cảm của một người con văn học ngân vang khắp lớp như đưa chúng tôi đến xứ sở văn thơ đầy cảm xúc. Cô thấu hiểu, bảo vệ học sinh hết mực, cô bảo vệ không nghĩa là cô bao che, cô luôn phạt mỗi khi chúng tôi làm sai. Lớp tôi có hai bạn Phi và Trung có hoàn cảnh khó khăn, cả hai cha đều mất sớm để lại mẹ phải tần tảo nuôi con ăn hoc. Nhưng vì lí do nào đấy hai bạn không được xét vào diện được miễn giảm học phí. Cô với lòng thương yêu học sinh đã quyết định mở cuộc họp với phụ huynh cũng như trao đổi với lớp về hoàn cảnh hai bạn mong nhận được sự giúp đỡ của tập thể lớp kết hợp với cô để mang lại cho hai bạn chiếc thẻ bảo hiểm y tế. Cô nói:
- Cô và tập thể lớp không thể giúp các em nhiều được, hai chiếc thẻ này cô mong đỡ đần được phần nào đấy cho mẹ các em mỗi lúc ốm đau.
Những hạt mưa phất phới bên ngoài cửa sổ tạo nên luồn gió thổi nhẹ làm mấy bạn trong lớp bỗng thấy xe lạnh nhưng cái tình cảm của cô dành cho học sinh sưởi ấm cho mỗi thành viên trong ngôi nhà này. Phi và Trung bỗng nhiên đứng dây, thay nhau cảm ơn cô bày tỏ những suy nghĩ của mình cho cô nghe. Cô mỉm cười, gật đầu ra vẻ hài lòng, rồi nói:
- Cô chỉ mong hiểu rằng các em đã được sống, được nhận yêu thương từ mọi người thì phải biết đáp trả lại bằng những hành động thiết thực. Hãy cố gắng học tốt để còn làm điểm tựa cho mẹ các em thay cha nữa.
Đồng hồ cũng đã điểm năm giờ chiều, tôi chuẩn bị sách vở ra về, đi cùng Trung, bạn tâm sự với tôi:
- Từ đầu năm mình cứ nghĩ cô là người khó tính nhưng bây giờ mình thấy cô cũng sống tình cảm thật, mình biết ơn cô lắm, biết ơn cả bọn cậu nữa. Mình thật may mắn khi được cô dìu dắt, may mắn khi có những đứa bạn như bọn câu.
- Hai chiếc thẻ nhỏ nhắn nhưng chứa đựng cả biển yêu thương của cô và cả lớp dành cho hai cậu. Nụ cười của cô lúc nảy mình nhận ra sâu thẳm trong ấy là niềm hi vọng, cậu nhìn ra không ? Cô cũng chẳng cần gì đâu, cô chỉ mong hai cậu cố gắng chăm ngoan học tập không phụ lòng mong mỏi của mọi người – tôi trả lời.
Khóe mặt cậu đã đỏ, ngỡ như chỉ cần cái nhắm nhẹ là hai dòng lệ lăn ngay xuống vậy. Cậu nói với giọng quyết tâm:
- Mình biết phải làm gì rồi.
Giữa cái lạnh đầu mùa đông, hai điểm bảy của hai bạn đỏ rực trên trang trang giấy như hâm nóng tâm hồn mọi người chúng tôi. Nụ cười lại nở trên đôi môi đỏ thắm của cô, sâu thẳm trong lòng người phụ nữ ấy là sự hài lòng đối với hai đứa con bé bỏng của của mình. Những bụi phấn trên mái tóc, những vết nhăn trên khuôn mặt cô được che lấp bởi nụ cười phúc hậu của cô. Cô tôi là vậy, cô luôn mong muốn tương lai của mấy đứa học trò tươi sáng, muốn trên con đường đời của chúng nó sau này, khi không còn cô dìu dắt nó vẫn mạnh mẽ bước qua. Những đêm ngủ muộn soạn giáo án chuẩn bị cho bài giảng thật hay, in sâu vào tâm can nó để nó mãi khắc ghi tri thưc cô cho nó. Niềm hạnh phúc của cô đơn giản chỉ là cái chào lễ phép và được mọi người gọi mình bởi hai từ thân thuộc “cô giáo”
Huỳnh Thị Sương Mai