THƯƠNG, GHÉT
Tôi bước xuống xe, trên tay cầm một bó hoa bách hợp trắng được gói gém gọn gàng, tiến về phía trước. Tôi không hề nghĩ tới thời gian lại trôi nhanh đến như vậy. Qủa nhiên, nó chẳng khi nào để tâm đến mọi thứ xung quanh, vẫn miệt mài chăm chỉ, đi đúng theo cái gọi là quy luật vốn định sẵn. Nhưng đâu phải ai cũng đều vui vẻ khi một ngày mới lại đến, vì ngày hôm qua vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, vẫn còn những lời cảm ơn và cả lời xin lỗi chưa kịp nói ra…
Từng cơn gió cuối thu cuốn theo những chiếc lá vàng, lướt qua cổ tôi, mát rượi. Tôi khom người đặt bó hoa trên tay xuống nền đá hoa cương lạnh ngắt. Từ xa bỗng có tiếng bước chân dội lại kèm theo một giọng nói quen thuộc: “Cũng đến đây sao?” Tôi quay đầu lại. Là Ly. Vẫn là mái tóc ngắn ngang vai bồng bềnh trong gió, vẫn là nụ cười mỉm nhẹ môi… hệt như những năm về trước, khi chúng tôi ngồi cùng một bàn vào năm lớp 3. Hồi ấy tôi không có bất kì ấn tượng gì với Ly, vì cô bạn sống khá khép kín, khác hẳn với một đứa hiếu động như tôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, đến năm lớp bốn, tôi cảm thấy khó chịu khi ngồi cùng Ly nên đã xin cô chủ nhiệm cho đổi chỗ và nêu luôn cả lý do của mình. Cô nghe xong, gật gật đầu rồi cô vuốt mái tóc tôi, khẽ thở dài và nói cho tôi biết về nguyên nhân dẫn đến “một” Ly như ngày hôm nay. Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Thì ra Ly là trẻ mồ côi, cha mẹ mất hồi bạn ấy 3 tuổi do một tai nạn xe…Lòng tôi chợt thắt lại, giọng nói của cô vang lên trong đầu: “Hãy sống và cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng cả ánh mắt lẫn tình yêu thương con ạ! Đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá cả phần bên trong.” Hóa ra trước giờ tôi đã hiểu lầm về con người Ly. Từ sau cái lần nói chuyện ấy, tôi nghe theo lời cô, hạ quyết tâm, bắt đầu “kế hoạch” làm quen với Ly.
Sau một thời gian, Ly cũng “chịu” nói chuyện với tôi, đôi khi còn nói rất lâu, về những chuyện trên trời dưới đất và bạn ấy còn cười nữa, nụ cười rất rất đẹp là đằng khác. Tôi vui lắm, thầm cảm ơn cô, nếu không có sự tư vấn của cô thì chắc tôi sẽ không có một cô bạn tuyệt vời như Ly.
Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến một ngày… tôi cùng cô vào thăm nhà Ly mà không nói cho bạn ấy biết, tôi muốn tạo cho Ly một bất ngờ nho nhỏ. Xuống xe, tôi nhanh nhẩu chạy vào trong trước, mở cửa bước vào phòng Ly, tôi cứ tưởng mình sẽ mỉm cười thật tươi và đón lấy ánh mắt ngạc nhiên đúng nghĩa của con bạn. Nhưng ôi thôi! Thật thất vọng, tôi đến cả cười cũng không nỗi. Trên giường Ly bày ra một đống những viên thuốc màu trắng, tôi nheo mắt. Là thuốc ngủ. Ly nhìn thấy tôi, chiếc cốc thủy tinh trong tay bất chợt rơi xuống đất cái “choang” đến đinh tai nhức óc. Cô tôi ở ngoài nghe thấy tiếng động liền hoảng hốt chạy vào trong, bịch bánh kẹo trên tay cũng bị vứt ở một xó. Tôi đi về phía Ly, giọng nói không kìm được sự tức giận: “Cậu đang tính làm cái quái gì vậy?” Ly giật mình, bạn ấy hét to: “Cậu thì biết cái gì chứ?”, rồi đứng phất dậy chạy như bay ra ngoài, đẩy ngã cả cô giáo đang chết trân tại chỗ vì kinh ngạc. Tôi hốt hoảng chạy theo Ly, miệng không ngừng gọi tên bạn ấy… Ly để mặc cho những tiếng gọi thất thanh của tôi hòa cùng làn gió đông mà chạy như bay về phía trước. Đoạn đường này dành cho xe ô tô, nếu không nhanh lên thì nguy mất. Tôi vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra. Bỗng từ phía sau tôi xuất hiện một thân ảnh, nhanh như cắt, cô lao đến chỗ Ly, rút ngắn khoảng cách… Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ ngăn được bước chân Ly, nhưng đột nhiên từ xa vọng lại tiếng còi xe inh ỏi, rồi tiếng hét thất thanh, cả tiếng bàn tán xôn xao của mọi người lẫn tiếng xe cấp cứu… Tôi đứng không vững nữa, hai chân khụy xuống đất, cảnh tượng trước mắt từ từ mờ nhạt dần…
Tôi cụp mí mắt xuống, thu lại dòng ký ức của mình. Chậm rãi ngước đầu lên, ánh mắt tôi chạm ánh mắt Ly, tôi mỉm cười: “Đương nhiên! Năm nào tớ chả đến.” Ly cũng cười rồi cô bạn ngồi xuống cạnh tôi, mang bó hoa bách hợp trắng trên tay đặt xuống. Ly lấy khăn lau lau tấm ảnh gắn trên bia đá, giọng nhẹ nhàng như gió: “ Uyên à! Nếu khi đó tớ không nghĩ rằng tớ chết đi có lẽ là cách giải thoát tốt nhất, thì chắc, cô của chúng ta sẽ không phải ra đi. Tớ thật sự rất ghét bản thân mình, rất hối hận vì tụi mình vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn cô vì đã giúp chúng ta thành bạn, chưa kịp cảm ơn cô vì đã cứu sống tớ và chưa kịp nói xin lỗi vì những suy nghĩ bồng bột kia...” Tôi choàng tay ôm lấy Ly, tôi biết Ly sắp khóc, giọng nói cũng ngậm ngùi: “Ngốc à! Cô không trách cậu đâu. Hiện tại cậu học hành chăm chỉ như vậy, tớ nghĩ cô đang rất vui nữa là đằng khác vì cô biết, mình đã làm một việc hoàn toàn đúng đắn. Chúng ta nhất định phải sống thật tốt, sống thay cho cả phần của cô nữa.”
Châu Tú Uyên